ĐOẠN NGHI THANH TỊNH - Kankhàvitarana-Visuddhi [Tuệ Phân Biệt Nhân Duyên - Paccayapariggaha ñāṇa >> Không Do Một Ðấng Tạo Hóa Sanh. Cũng Không Phải Vô Nhân. Tất Cả Do Nhân Duyên. Không Có Người Làm Chỉ Có Nghiệp Và Nghiệp Báo.] ***** 🔸Cái trí được thiết lập do vượt qua hoài nghi về ba thời bằng cách phân biệt các duyên của danh-sắc, gọi là thanh tịnh nhờ đoạn nghi. 🔵 Các Cách Phân Biệt Nhân Và Duyên Vị tỷ kheo muốn viên mãn việc này, khởi sự đi tìm nhân và duyên của danh-sắc, cũng như khi lương y đứng trước một cơn bệnh tìm nguyên nhân gây bệnh, hay khi người giàu lòng bi mẫn trông thấy một đứa trẻ nằm trên đường, phải tự hỏi cha mẹ nó là ai. Không Do Một Ðấng Tạo Hóa Sanh, Cũng Không Phải Vô Nhân 🔸Ðể bắt đầu, người ấy xét như sau: ⚀ Trước hết, danh-sắc này không phải vô nhân, vì nếu vô nhân thì kết quả sẽ là danh-sắc giống nhau ở khắp nơi, vào mọi thời. ⚁ Nó không có một Sáng tạo chủ, vì không hiện hữu một Sáng tạo chủ, v.v... (xem Ch.XVI, 85) ngự trị trên danh-sắc. Nếu người ta biện luận rằng danh-sắc chính nó là sáng tạo chủ v.v... của nó, thì kết quả là cái danh-sắc ấy, mà họ xem là Sáng tạo chủ, chính nó sẽ là thành vô nhân. Do vậy, phải có nhân và duyên cho danh sắc. Ðó là những gì? 🔸Sau khi hướng sự chú ý đến nhân và duyên của danh-sắc, ⚀ hành giả trước hết phân biệt nhân và duyên của cái thân vật lý (sắc) như sau: "Khi thân này sanh ra, nó không phải sanh ra trong một bông sen, bóng sáng màu xanh, đỏ hay trắng v.v... hay trong một kho ngọc ngà châu báu nào cả, trái lại, như một con dòi sanh trong cá thối, thây thối, bột thối, trong rãnh nước dơ, trong hố phân. Nó được sanh ra ở giữa bọc chứa thức ăn chưa tiêu và bọc chứa thức ăn đã tiêu, ở đằng sau màng bụng, trước xương sống, vây quanh bởi lòng và ruột, trong một chỗ hôi hám, ghê tởm buồn nôn như thế. Khi được sanh ra kiểu ấy, nhân của nó là bốn thứ: ⑴ vô minh, ⑵ ái, ⑶ thủ và ⑷ nghiệp. Vì chính những thứ này làm ra sự sanh của thân xác. ⑸ Và thức ăn là duyên của nó, vì chính t...