NGÀN NĂM HẸN ƯỚC “Ngàn năm hẹn ước” – Truyền thuyết xưa đang có thật ở hiện tại. Bạn có biết? Truyền thuyết này có tự rất lâu rồi, nhưng dường như đang tái hiện ở hiện tại. Đọc nó, dường như bạn sẽ thấy có mình ở trong đó… Ở một nơi rất xa, rất xa…, có một vương quốc cổ xưa, nơi đó hoàn cảnh mưa thuận gió hòa, ruộng đồng ngũ cốc tươi tốt, ven đường trăm hoa đua nở; nơi đó dân chúng chân thật thuần phác, an cư lạc nghiệp, đêm không cần đóng cửa, đi đường không sợ mất đồ; quốc vương ở đó vừa nhân từ lại uy nghiêm, dùng lòng nhân ái hết lòng quản lý và giáo hóa dân chúng. Đó là một nơi ngập tràn những tiếng hát và nụ cười. Ở đó sức sống bừng bừng, không có đói rét, không có chiến loạn. Đây là một thế giới thuần tịnh; thuần tịnh ở đây là không tìm thấy một chút bụi trần, không có một người mang tư tâm. Không phải trên đời không có bụi trần, mà là bụi trần một khi xuất hiện liền lập tức bị quét sạch; cũng không phải vương quốc không có người nào ích kỷ, mà người có tội sẽ bị lưu đày, tới nơi hoang vu trong sa mạc vĩnh viễn. 1. Lưu đày, ngàn năm ước hẹn Có một phạm nhân bị mang tới trước mặt Quốc vương, anh ta ăn trộm đồ của hàng xóm. Quốc vương thương xót nhìn anh ta, lấy làm tiếc nói: “Con của ta, là điều gì cổ vũ tâm ích kỷ của ngươi? Là cái gì khiến ngươi mất đi lý trí của mình? Hành vi của ngươi khiến ngươi mất đi cuộc sống trong thế giới tốt đẹp này, khiến ngươi bị đưa đi lưu đày đến sa mạc hoang vu kia”. Phạm nhân quỳ trên mặt đất khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng: “Đức Vua của con, xin ngài từ bi! Nhất thời hồ đồ khiến con phạm phải sai lầm chết người đáng tiếc! Một ý nghĩ xấu ác xằng bậy, khiến con vĩnh viễn mất đi hết thảy mọi thứ tốt đẹp! Đức Vua của con, xin ngài từ bi! Rời khỏi gia đình, con sẽ không còn gì, ở sa mạc hoang vu con sẽ sinh tồn như thế nào đây? Đức vua của con, xin ngài từ bi! Con cam đoan sẽ không còn sinh tà niệm, con cam đoan sẽ không tiếp tục làm điều ngông cuồng xằng bậy kia nữa! Xin ngài tin tưởng con, cho con một cơ hội được trở...