CHÊNH CHAO . Ta như giọt nắng chênh chao Rơi xuống mặt đất gội vào không trung . Tiếng đau vang vọng tận cùng Gió mây vô cảm vẫn ung dung cười . Còn đây được nữa mấy mươi Gập ghềnh muôn nẻo hỏi người cần nhau . Sông bao nhiêu nước đủ sâu Tình bao nhiêu tuổi bắt đầu non xanh . Tiếng yêu nói mấy để thành Tiếng lòng trao mấy để anh hiểu mình . Không gian vẫn đó lặng thinh Một mình ta vẫn một mình đó chăng . Nguyễn Quỳnh .